Tóm tắt truyện Hải đường Hoa Lệ
Cô cũng như anh thiên nhiên gặp gỡ nhau lúc mười tuổi. Cô yêu anh, yêu cho mù quáng, dù mang lại bao gồm bị anh thờ ơ, xua đuổi đang nhất mực dính lấy anh.
Ra mắt truyện Hải mặt đường hoa lệ
Tác giả: Dư Lạc Thuần
Thể loại: Ngôn tình trọng sinh
Trích đoạn truyện Hải đường hoa lệ
Đôi mắt nheo lại, cướp khẽ vài dòng sau đấy từ từ gợi mở, sau lớp sương mỏng là trần nhà màu trắng. Bạn gái bên trên giường căn bệnh, mắt đảo một lượt, bất chợt phát ra hai giọng nói “Đường nhi, con đường nhi, bé tỉnh rồi sao, gồm linh cảm ta không?”
“Bà bình thản lại, Hải con đường chúng vừa mới tỉnh, đừng làm ồn.” giọng nói thứ hai trầm hơn xen chút khàn khàn.
Lâm Hải con đường nhìn rõ hai người trước mặt, là hai hoàng hậu chồng Tiệp da. Cô tự hỏi sao chúng ta lại ở đây? Tiệp Minh chạy ra không tính Gọi Bác Sỹ, còn bà thì đỡ cô ngồi dậy, bà đau xót chú ý cô khóe mắt ửng đỏ “Thế nào? Nói ta nghe, nhỏ thấy cầm cố nào rồi?”
Lâm Hải con đường đựng tiếng “Con…. Sao lại ở đây?”
Cô nhớ là cô mong muốn anh chuyển về ngôi nhà, anh chưa chấp nhận bắt buộc sẽ đuổi theo, đúng lúc xe cài đặt từ trong ngõ hẻm sát gần đó chạy ra chui vào cô. Lâm Hải đường nhíu mày suy xét, nhưng chẳng phải cô vẫn bị tiêu diệt rồi sao, còn lơ lững giữa chưa trung bố ngày.

Tiệp cu li nhân lau nước mắt, chũm lấy tay cô, giọng gồm vài phần oán trách “Con nhỏ này, có biết, xém chút nữa là xảy ra chuyện? Nếu bé tất cả chuyện gì thì sao ta ăn nói sở hữu bố mẹ bé ở suối vàng đây?”
“Mẹ, Hải con đường vừa tỉnh lại, nên để cho cậu đấy nghỉ ngơi.” Lâm Hải mặt đường kinh ngạc quay về phía mọi người vừa báo cáo. Cô ngẩn người trong gia đình khi thấy anh ngồi cạnh giường, vẫn dáng vẻ phong độ, to lớn, lịch lãm, chỉ cần anh trẻ hơn so mang lúc nào hết. Thấy mình bị nhìn chăm chắm, Tiệp Tích Ngôn nhíu mày “Mặt tớ bám gì sao?”
Liếc nhìn dòng áo sơ mi trắng của anh, chưa khỏi kinh ngạc khi thấy thấy phù hiệu ghi Tiệp Tích Ngôn, lớp 12. Lâm Hải đường lao động trí óc rối bời, cô níu tay bà, hỏi “Bây giờ…. Là ngày mấy, năm mấy cầm cố mẹ?”
Tiệp phu nhân tuy phức tạp, nhưng lại đã trả lời cô “Bây giờ là tháng hai năm 2013. Nhỏ hỏi làm gì?”
chẳng lẽ cô đang trùng sinh lại chín năm trước?! Lâm Hải mặt đường không tin vào phần đa gì tổ ấm vừa nghe, cô rõ ràng là sẽ 27 tuổi. Sao lại xảy ra cũng như vậy?
Tiệp Tích Ngôn thấy mặt cô trắng bệch, anh đứng dậy nói “Cậu không khỏe sao? Ngóng chút, tía tớ sẽ Điện thoại tư vấn Bác Sỹ rồi.”
>> bài viết liên quan Truyện sắc
Đúng lúc, bố của anh ấy cộng BS bước vào, cô ngồi yên để Bác Sỹ khám, ông ghi vào tờ giấy rồi mỉm cười “Tuy con gái hôn mê lâu tuy vậy giờ đây sẽ ổn, chỉ cần nằm nghỉ vài ngày hình như xuất viện, nếu bao gồm bài toán gì thì đề xuất thông tin có chúng tôi.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Tiệp da gật đầu đồng ý chào, ông đi mang đến bên giường, lo ngại quan sát cô “Hải mặt đường, nếu thấy trong mọi người không ổn định, phải nói ta biết.”
“Vâng.”
Lâm Hải mặt đường nghi hoặc, đây được gọi là diễn biến trùng sinh thường xuất hiện trong tiểu thuyết sao, có vẻ xem đây chính là lúc đầu mới của cô ấy. Mười tuổi, bác mẹ bị tai nạn mệnh chung, cô được Tiệp da nhận nuôi do hai bên tất cả mối quan hệ rất chất lượng. Năm mười lăm tuổi Lâm Hải con đường đang yêu anh, yêu siêu sâu đậm. Cần đến hầu như thủ đoạn để đã đạt được sự thân yêu của anh ấy. Nghĩ lại mọi công cuộc trong quá khứ, Lâm Hải mặt đường cảm nhận thật khinh bỉ phiên bản thân. Cô chung cục vì sao lại u mê mang lại nắm.
Cô tự nhủ rằng, không đủ yêu anh, ái tình kiếp trước không thành, hà cớ gì buộc phải quyến luyến tận kiếp sau. Cô còn nhớ, vì anh nhưng từ quăng quật mong mơ của mình, đuổi theo anh mang đến đại học, khiến anh rất là căm ghét. Anh vì thế nhưng mà trước mặt cô, ái ân có nhà bạn con gái khác khiến cô tấm tức, có tác dụng đủ phần đông chuyện để dằn bên cô ta. Bây chừ cô trùng sinh lại năm mười tám, là cô gái sinh cấp ba..
Lâm Hải mặt đường cười nhạt, cô sẽ bắt đầu lại. Bậc nhất là đứng đúng vị trí kẻ ăn nhờ ngôi nhà gia đình khác của bản thân mình, đừng tham lam chiếm giữ thứ chưa thuộc về phiên bản thân.
bom tấn khai trương vang lên, Lâm Hải đường vội kéo chăn giả vờ ngủ. Các bạn vừa bước tới đặt cặp lồng hai tầng bên trên bàn, kéo số ghế xuống. Im lặng một lúc lâu, khiến tim cô đập thình thịch, mùi hương thanh lạnh tỏa ra, cô biết là anh, chính vì rứa new giả vờ ngủ. Âm lượng lắng dịu vang lên, phá vứt không khí tĩnh lặng “Cậu định giả vờ ngủ cho khi nào.”
Lâm Hải mặt đường bất ngờ, cũng không quay lại quan sát anh. Tiệp Tích Ngôn nói tiếp “Cứ coi là cậu đã ngủ đi. Lâm Hải mặt đường, người mẹ bảo tớ sở hữu cháo cho đến cậu. Còn nữa, tớ vẫn chép bài xích giúp cậu rồi. Từ lúc tỉnh dậy, cậu siêu lạ, sao cứ tránh né tớ, dường như vô cùng sợ?!” Thở dài một hơi, anh đứng lên, nghe thấy tiếng đóng cửa Lâm Hải con đường mới ngồi dậy, nhìn bầu khâu khí tối black, cô sợ nhất là lúc khám đa khoa về đêm , vừa yên lặng lại đáng sợ, Lâm Hải con đường vốn bị quáng chơi ngu, đề nghị chưa nhận thấy gì bên trước, yêu cầu sắm con đường bật đèn. Vô tình bị hụt chân khiến cô xém chút bị té, cuốn theo cây kim truyền nước ở tay bị lệch, tay cô truyền lên lần đau nhức.
“Rõ ràng cậu đâu ngủ.” Một cánh tay vươn ra, đỡ cô ngồi bên trên giường. Tiệp Tích Ngôn xoay các bạn bật đèn.
Lâm Hải con đường ngẩn ngơ chú ý anh, lại cúi bên xuống, quan sát bàn tay rỉ vài giọt màu nhỏ dại, chóng vánh lau đi, cô nằm xuống giường, chưa lý giải anh.Tiệp Tích Ngôn đi ra sopha nằm xuống, từ tốn nói “Mẹ bảo tớ đến đây xem chừng cậu.” Rồi xoay người thân vào trong. Tuy anh cần thiết ngủ mà lại không tắt đèn tuy thế vì cô yêu cầu đành chịu.
Lâm Hải con đường im lặng, cô trườn dậy, kiếm điện thoại, mở đèn pin lên trước, new tắt đèn. Cô chưa ao ước gây bất tiện đến anh…
Tiệp Tích Ngôn xoay sang chú ý cô, bóng dáng bé xíu dựa trên ánh sáng của đèn nhỏ tuổi để trở về giường, anh đặt chân đến, ngăn ngang trước mặt Lâm Hải đường “Tắt đèn làm gì? Mở lên đi.”
Lâm Hải đường không giải đáp, nép sang bên phải, lại bị chặn, không hiểu vày sao, từ bây giờ anh có nhiều hứng thú nói chuyện với cô “Lâm Hải mặt đường, cậu làm sao thế?”
tìm hiểu thêm chuyên mục Truyện ngôn tình ngược