Tóm lược truyện ký Ức độc quyền
thiếu phụ sinh năm cha khoa ngữ văn Anh trường ĐH A – Tiết Đồng trong một lần xem tài liệu ở trong nhà thi đã trở nên gia đình bạn thầy trẻ trung “dễ thương” chiêu tập Thừa Hòa bắt được, từ ấy giữa hai các bạn bắt đầu có một “mối duyên nan giải”.
Giới thiệu truyện cam kết ức độc quyền
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện ký ức sản phẩm hiếm
hiên giờ thi hai môn, sáng Khái luận quan niệm Mao Trạch Đông, chiều cách thức đại cương.
Trước ấy tôi vẫn âu sầu đi thỉnh giáo hết đông đảo câu trả lời của phần bài toán ôn tập, chép lại một lần, rồi với thu bé dại, thu nhỏ dại xong về buồng lại bổ thành kiểu đậu hủ bị khô quá, rồi lại lấy đi in. Đi chuyên chở lại, dành hết thời gian cả một ngày, thật sự là còn siêng hơn đầy đủ thành viên gia đình nước tới chân new nhảy, sáng mai thi buổi tối nay new cày.
Khi nhận được đề thi, chúng tôi chợt mừng mang đến ao ước khóc, công huân thật là chưa phụ lòng thành viên gia đình nhưng mà, hôm qua khi chép lời giải, chúng tôi cũng từng thầm ghi nhớ toàn bộ một vài tri thức bao gồm. Tâm trạng của ta đây bỗng nhiên rất đẹp, vừa định chứa tờ giấy ấy đi thì hốt nhiên cảm nhận được một ánh nhìn nồng nhiệt vẫn chú ý về phía người.
“Tiết Đồng, mang lại mượn đi.” bình thường Cường, người trong gia đình ngồi kế chúng tôi, xa nhau một mặt đường đi sẽ bé dại nhẹ nài nỉ, “Cứu một mạng các bạn còn hơn xây bảy tháp bồ đề ấy.”

bên tôi chú ý nó, rồi lại nhìn đồ trong tay, cắn răng, gửi chúng thế, “Nhớ trả bên tôi ấy.”
20 phút sau khi phát đề, cô La giám thị gác thi núm tờ đề Mao lên, bước đầu trầm bốn, sau khi trầm tư, ánh nhìn bắt đầu bay bổng bồng, rất biệt lập, thầy giáo La vẫn bước đầu cất cánh vào cõi tiên, núm là phòng thi cũng đi vào một giai đoạn hoàng kim để… quay bài bác. Gan của các bạn dần dần to lên, bạo gan ai xuất chiêu nấy.
Bạch Lâm ngồi sau lưng tôi lúc sáng sớm hiên giờ đang chạy vào phòng cần dùng bút chì ghi bài bác lên bàn, giờ đây cũng đang hí húi nhưng chép. Tầm thường Cường ngước lên nhìn cô La, rồi new thò tay vào túi sắm a tậu, sột soạt nửa ngày trời, rốt cục cũng mở miếng giấy nhỏ có sứ mệnh sáng tạo đó ra. Chúng tôi không thèm chú ý mẫu thiết kế dại dột của nó nữa, cắm gắp đầu cây viết, đôi mày nhíu lại, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm tinh túy trong khái niệm của chủ tịch Mao mũm mĩm.
Một lúc sau, bên tôi nghe thấy phổ biến Cường ngồi ho, còn là một không hoàn thành ho, vừa ngước đầu lên thì đã nhìn thấy hắn liên tục nháy mắt với bên tôi. Tôi cúi đầu nhìn xuống theo mắt hắn — tờ giấy đến hắn mượn cứu vớt mạng đã trở nên gió thổi xuống chân bàn chúng tôi, nằm hiển hách trên đường đi.
Một tờ giấy in đầy rất nhiều chữ còn bé hơn con kiến, để tiện lợi, bên tôi vẫn in hết giải đáp của hai môn thi trong ngày hôm nay, mặt trước “Khái luận Mao”, bên sau là “Pháp luật”, chỉ béo cỡ một phần hai đĩa CD. Bây chừ, tôi nhìn tờ giấy đó, lòng hơi đau. Ngước bên lên liếc thông thường Cường một cái, tên này chép có thêm cái lời giải cơ mà cũng không xong xuôi, còn khiến cho rớt xuống đất nữa. Chúng tôi bực tức khom lưng móc lên, khều một lần không đến, lần thứ hai bên tôi khom thấp ngoài ra, cùng một bàn chân đã đạp lên ấy. Chúng tôi xót xa kéo một góc của tờ giấy, hạ thấp giọng nói: “Bạn à, đạp lên đồ của mình rồi kìa.” gia đình này thật là ngần ngừ điều, nộp bài thì nộp bài bác đi, ao ước đi thì Nhanh lên, suýt làm hỏng việc của tớ. Cố dẫu vậy, dòng chân ấy vẫn chưa nhấc ra.
chúng tôi lại nói: “Bạn à.” Nói xong xuôi, tôi vốn định ngước lên quan sát đối phương, mà lại ánh mắt quá lớn, cổ chỉ ngẩng lên được một nửa, bắt buộc nhìn được phần phía trên đầu gối. Nếu không phải vị thầy giáo còn ngồi trên kia, đổi lại là ngày thường bên tôi thật không dám bảo bệnh chúng tôi chưa gặm gia đình này. Phổ biến Cường ở bên kia lại ho, ho rồi lại ho.
“Này.” chúng tôi bực rồi. Mình này chẳng thể chỉ do tất cả đôi chân hơi dài thì cứ đạp mãi đồ của mình chưa Chịu đựng đi chứ.
Bạch Lâm cũng bước đầu ho.
tôi hoảng loạn rồi, trường đâu gồm bệnh ốm đâu, sao mà ai cũng ho phổ biến với nhau chũm này, rắp vai trung phong ước ao cô La phát hiện tôi rồi chăng? Chính Trên thực tế, bàn chân ấy sẽ dời ra, tôi mới có thể lấy chúng lên, vừa định thở phù thì ai ngờ, chủ nhân của đôi chân ấy đã khom lưng ngồi xổm xuống. Tiếp đấy, gương mặt của 1 chàng trai trẻ từ từ lọt vào ánh nhìn của tôi. Chú ý bộ mặt thốt nhiên phóng phệ trước mắt tổ ấm, não của tớ nhất thời phản ứng chưa kịp. Người đấy cười cợt tươi một chiếc, chỉ vào thứ sẽ ráng trong tay tôi, nói khôn cùng thân thiện: “Trò à, trò vẫn nỗ lực gì trong tay thế?”
Lời vừa ngừng, card công tác treo bên trên cổ mình đó cũng lắc lư rủ xuống theo, bố chữ béo bệu in bên trên thẻ tức thời khiến chúng tôi khuất tất bên mày — Tuần tra cục.
bình thường Cường thấy tình nạm này, mau lẹ đứng dậy nộp bài bác, sau đó vươn lên là khỏi phòng thi mang tốc độ nhanh nhất. Bên tôi nhìn thầy, rồi lại chú ý hình bóng vẫn biến mất của tầm thường Cường, rút cuộc nhìn xuống thứ đang cố trong tay mình, miệng hơi cho thấy nhưng rồi vô dụng, đã bị bắt ngay tại round nạm này, chẳng biện bạch gì được nữa. Bên tôi kinh hoảng, cũng như rồi thấy bần hổ, tiếp đấy bước đầu trực diện cuộc sống thê lương, sau cuối lại thay đổi chiếc khí thái đại nghĩa lẫm liệt, quên nhà bạn bởi vì nghĩa. Vốn dĩ thứ đấy rơi dưới đất, các bạn bao bọc không ai chịu nhận là xong chuyện, sự thể rồi vẫn được giải quyết qua loa. Cơ mà nhà bạn này lại cứ chọn ngay chiếc thời dịp bắt quả tang để mà lại bắt tôi, chúng tôi thật là còn oan hơn cả Đậu Nga mà.
(Đậu Nga: là gia đình bạn nữ điển hình Chịu đựng áp bức tách lột vào thời phong kiến trong một vở kịch của Quan Hán Khanh)
***
“Còn chưa cam tâm?” Trong văn phòng công sở, thầy tuần tra cười cười hỏi chúng tôi.
“Hơi hơi.” tôi lãnh đạm.
“Cái này chẳng phải của em?”
“……. Cần.” tôi viết đấy, chúng tôi in đấy, bên tôi giảm đó.
“Không buộc phải vị em với vào phòng thi?”
“……. Cần.”
>> Đọc thêm thể loại truyện Ngôn tình sủng
“Vậy thì em đừng nói với bên tôi, em vốn dĩ định quay bài bác nhưng lại lúc đầu làm bài xích lương vai trung phong em tình cờ thức tỉnh, rồi em quyết định có tác dụng thành viên gia đình lương thiện, rồi em sẽ tốt bụng cho bạn em mượn, kết quả là người nhà em đang không cẩn thận để nó rơi xuống chân em, cũng như hiện nay tôi sẽ xuất hiện…..” Nam nhân nhướn đôi mày lên, “Trò à, lời thoại nạm này trường chúng ta hết phong trào lâu rồi.”
bên của tôi từ đỏ tím thay đổi xanh đen, mọi người này đã nói một hơi gần như đều gì tôi ao ước nói. Tôi hít sâu, trần gian này sao lại chỉ một gia đình thầy cũng như gắng chứ? Lại còn để tôi nhận thấy hắn tỏ ra loại thể hiện thái độ nhàn hạ khoái chí, ấm càng bổ xung nóng, bên tôi thật sự ước ao xông tới bóp bị tiêu diệt hắn.
Lúc trước đi, bên tôi nóng hừng hực nhưng mà quay đầu lại: “Thầy!” vẫn xem cái chết cũng như về sở hữu cát bụi.
“Ừm, còn thêm gì ao ước nói?”
“Làm phiền thầy trả nó mang lại em.”
“Để làm gì?” Nam nhân hỏi bỗng dưng.
“Chiều nay thi lý lẽ đại cưng cửng em còn phải cần đến.” bên tôi đáp.
bên tôi nghe thấy tiếng “lạch bạch” phát ra từ quanh đó cửa ngõ, toàn bộ là Bạch Lâm đứng phía bên ngoài nãy giờ bị vấp xẻ rồi.
nào ngờ nam nhân chẳng phải giận Ác, trái lại còn cười một cái, dùng cằm chỉ về tội bệnh trên bàn và nói: “Lấy đi đi. Tuy thế, trò này, chiều này em có muốn quay bài thì cần chọn lựa cách càng đảm bảo hơn, có giấy là bí quyết ngu nhất.”
Tôi: “……..”
Bạch Lâm: “………”
Ngày này qua ngày khác, đến lúc của cả cụm môn gần như sẽ thi dứt, tôi sẽ không bị thầy phụ đạo Gọi tên, cũng không nhận được bất kì thông báo xử phạt chúng tôi từ trong khoa. Trời sinh tôi ra vốn sẽ tiết kiệm hơn bạn khác một sợi thần kinh, dần dần rồi tôi cũng chẳng để chuyện này trong lòng nữa, về đến ngôi nhà, ăn ngon ngủ yên, thế để mập lên một ít, nhiệt liệt chào mừng năm 3 giá lâm.
(2)
dưới chỉ định của planer chiêu sinh của bộ giáo dục, lượng chiêu sinh của ĐH A càng ngày càng cải thiện lên, ngôi trường cũ sớm đang cảm thấy không được đựng nữa. Vậy nên ngôi nhà trường đã xếp đặt mang đến sinh viên năm 1, 2, 3 học ở đại lý khu Tây bắt đầu xây lên, mang lại năm 4 hoặc khi lên nghiên cứu sinh thì new được về cửa hàng chủ yếu. Khu Tây bên trong một tiểu trấn phương pháp trung tâm đô thị mấy chục kilomet, bao quanh hầu hết là ruộng đất. Bởi vậy, đừng nói là bước chân xuống phố, mặc dầu là mua gì ấy để các hình thức giải trí cũng cạnh tranh.
phòng ký kết túc của tôi tất cả bốn người: bên tôi, Bạch Lâm, Tống Kỳ Kỳ và Triệu Hiểu mặt đường, ngoại giả tôi còn học bình thường một lớp. Đụng đến ngày cuối tuần sau khi ăn bữa tối ngừng, tôi đã cộng Tống Kỳ Kỳ ra ko kể trường xem phim. Mẫu được có tên thường gọi là rạp chiếu phim ở đây, kỳ thật chỉ tồn tại một buồng chiếu, và chỉ chiếu bạn dạng lậu, không có phiên bản gốc. Thành ra nếu mong xem phim điện hình ảnh new thì bị tác động trễ hơn trong trung tâm hồ hết ngày. Cơ mà vé thì chỉ việc 8 đồng nhân dân tệ, nếu ta duy nhất trăm đồng thì có thể làm card thành viên gia đình, vé chỉ với 5 đồng, Ngân sách cũng như nắm là cực kì lôi cuốn. Nhưng lại tôi cũng như Tống Kỳ Kỳ không gồm thẻ, song chúng tôi cũng xót đến ba đồng hình như không trả đó.
>> tham khảo thêm chuyên mục Truyện đam mỹ h sm