Nhận xét truyện Thời Gian Chỉ Dừng Lại vị Em
sau cuối Ôn Viễn cũng không nén nổi ý cười, cô chuyển tay mang đến anh, Ôn Hành đưa ra vắt chặt lấy năm ngón tay cô, sau ấy chầm lừ đừ đeo nhẫn vào.
Ra mắt truyện Thời gian chỉ dừng lại vị em
Tác giả: Scotland phân tách Nhĩ Miêu
Thể loại: Ngôn tình sủng
Trích đoạn truyện Thời gian chỉ dừng lại vì chưng em
Ngày hè, Ôn Viễn đứng trên tầng hai ngước nhìn mặt trời chói sáng bên trên đầu một thoáng, thấy hơi bực bõ.

Vào phần đa ngày tháng Bảy tháng Tám này, lúc nào city B cũng nóng y như một chiếc lò hấp, chỉ chuyển động nhẹ một chốc là từ đầu đến chân sẽ đẫm những giọt mồ hôi chứ đừng nói là đứng yên bên dưới nắng nửa tiếng đồng đại dương. Ôn Viễn uể oải lau các giọt mồ hôi bên trên trán, đột nghe thấy một giọng nam trầm gọi cô từ bên sau: “Ôn Viễn.”
chưa giận mà tự uy, Ôn Viễn rụt cổ dè dặt quay người lại, chưa dám quan sát khuôn mặt của bệnh nhân nọ, chỉ dám chú ý chằm chặp dòng khuy măng sét màu vàng bên trên tay áo anh.
>> Đọc thêm thể loại Truyện đam mỹ ngược
bạn nọ quan sát cô một hồi, biết cô vẫn giả vờ cũng không vạch trần, nói có người thân nữ giới tóc xoăn vẫn đứng mặt cạnh: “Cô giáo Phương, nếu chẳng còn câu hỏi gì nữa thì bên tôi dẫn Vỉễn Viễn về trước đây, thực sự xin lỗi vị đã thử mất thời gian của cô ý.”
người trong gia đình đàn bà được gọi là cô giáo Phương cười cợt e thẹn, cơ thể to đùng khẽ động đậy, “Đâu có, Ôn tiên sinh, dạy dỗ học trò đó chính là bổn phận của cô giáo chúng tôi, huống biển em Viễn Viễn và đúng là hơi bướng bỉnh.”
với lại, bố mẹ trẻ tuổi đẹp trai lại nho nhã cầm này, gặp mặt các chút ít cũng không sao.
nhà bạn nọ chấp nhận, nhẹ mỉm cười: “Đã có tác dụng phiền cô rồi.”
Ôn Viễn đứng bên cạnh nghe hai chúng ta nói chuyện, khẽ bĩu môi. Hai người thân này nội dung nói lại, thành viên gia đình tung kẻ hứng, buôn bán đứng cô nhưng không phải ngần ngừ. Cô ngẩng đầu mong muốn lườm các bạn nọ một cái để biểu lộ sự bất mãn của bản thân mình lại bị anh bắt được, một giây sau cô đành ngoan ngoãn cúi đầu.
cái Bentley màu đen âm thầm lặng lẽ đỗ giải pháp cổng trường hai trăm mét, Ôn Viễn vừa lên xe liền cảm nhận từng lỗ chân lông trên người nhà phần lớn buông lỏng, đôi mắt thoải mái híp lại trong chốc lát. Đang định cảm thán một câu thì nghe mình ngồi cạnh mình lên tiếng: “Lái xe về dinh thự.”
Ôn Viễn lập tức lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, liếc bạn lân cận nhà bạn qua khóe mắt, tuy chỉthấy được nửa bộ mặt chu đáo của anh ấy, cơ mà dù sao anh cũng vừa giúp cô thoát khỏi gia sư Phương, Ôn Viễn hết sức biết thời biết ráng cơ mà hiền hòa nói với anh, “Cảm ơn chú.”
thành viên nọ chú ý đến mắt tựa bạn vào ghế xe nghỉ ngơi, nghe cô nói cầm cũng chẳng bận lòng. Tuy vậy nàng trợ lý của anh, một teen girls dễ thương bọn họ Lại ngồi ở dãy ghế trước cười cợt tiếp lời: “Viễn Viễn, Ôn tiên sinh vừa họp kết thúc, nhận ra điện thoại của thầy giáo là tới đây ngay.”
Ôn Viễn bé dại giọng ngắc ngứ nói: “Cũng không thể trách cháu được.”
Trợ lý Lại cười cợt chưa đáp, Ôn Viễn ấp ôm cặp sách với vẻ chán nản, bỗng dưng nghe thấy chúng ta ngồi cạnh gia đình lên tiếng: “Tại sao bài bác soát sổ tiếng Anh hàng tháng lại chưa đạt tiêu chuẩn?”
Ôn Viễn nghẹn họng, nhịn một lúc mới hỏi: “Cô lớn nói cả chuyện này mang lại chú sao?”
“Đó là thầy giáo của con cháu.”
gia sư gì chứ, có tác dụng gì bao gồm giáo viên nào suốt ngày tỏ ra háo sắc với cha mẹ học sinh như thế!
Ôn Viễn uất ức, “Đáng lẽ bài xích của cháu cũng đạt tiêu chuẩn, tuy nhiên chính cô to bảo cháu gian lận, đến cháu 59 điểm.” Lúc ấy cô không nhịn nổi nữa bèn lẩm bẩm call cô bự, chẳng may bị cô ta nghe thấy, các thành tích là bị Gọi mang đến bố mẹ.
>> Đọc thêm thể Truyện ngôn tình ngược
gia đình bạn nọ chưa nói gì, chú ý về bên bàn tay cô. Ôn Viễn tự biết nhà bạn đuối lý bèn rụt tay lại, “Cho dù, cho dù cháu có chép từ bắt đầu vào lòng bàn tay thì lúc đánh giá cháu cũng chưa xem, không xem gì hết!”
Cô thề là người nói thật.
Hiển nhiên là người nhà nọ không hề tin lời cô, anh híp mắt tựa vào ghế một lần nữa rồi nhắm mắt lại, dịu giọng nói: “Lần sau cảm thấy không được có tác dụng cầm nữa.”
cố là coi như chưa truy xét nữa rồi, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Xe từ từ dừng lại bên ngoài một dinh thự, tuy dinh thự khá kín song ai cũng biết rõ, Bước qua cánh cổng này chính là nhà bọn họ Ôn. Vì dì Thành chuyên dạy bảo đề nghị Ôn Viễn cũng hiểu khá rõ về lịch sử huy hoàng của bạn chúng ta, cô biết ngày hôm nay của phòng bọn họ Ôn quá nửa là nhờ vào các thành tích chiến công của vắt hệ trước.
Trong sân bà Kiều Vũ Phân đã tưới hoa, thấy hai ngườị cùng đặt chân đến cổng thì mỉm cười; “Hành đưa ra đó à, chú chuyển Viễn Viễn về sao?” Rồi liếc quan sát Ôn Viễn, “Viễn Viễn lúc nào cũng luôn có tác dụng phiền chú của chiếc.”
Ôn Viễn chậc lưỡi, kéo quai cặp sách thông qua căn vườn hoa vào căn nhà, trước mặt bà mẹ, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành.
Ôn Hành đưa ra ngẩng đầu, thấy cô nhóc kia đã vào ngôi nhà liền dời mắt đi, “Không sao.”
Ôn Viễn vừa đặt chân đến căn nhà thì đã thấy Ôn Kỳ sẽ ngồi trên sofa đọc sách, nhanh chóng cảm bị đau đầu. Đương nhiên Ôn Kỷ cũng thấy được cô, ồ một tiếng đầy mỉa mai: “Lại nhờ chú đón về à, gây chuyện rồi đúng không?”
Ôn Viễn phát gắt, song lại thầm nghĩ nàng tốt chưa thèm tranh chấp có nam nhi độc ác, bèn nghiêng đầu mỉn cười: “Biết có tác dụng sao lúc này, chú thương em cơ mà.”
Ôn Kỳ lườm cô đầy khinh bỉ, Ôn Viễn liền thấy tâm trạng người nhà vui vẻ hẳn lên. Trong nhà này Ôn Kỳ và cô là hai người thân không phù hợp nhau nhất, ở nhà con người ta thì anh trai luôn thích thú em gái, còn Ôn Kỳ thì ngược lại, ngày nào anh cô mà lại chưa doạ cô thì Ôn Viễn sẽ phải khấn A di đà Phật rồi, cũng may Ôn Viễn đã quen, đấu võ mồm với Ôn Kỳ dứt vội vào nhà bếp sắm dì Thành. Dì Thành là thành viên gia đình giúp câu hỏi trong nhà, giờ vẫn sáu mươi tuối dẫu vậy sức khỏe đang rất dẻo dai.
Chúc Anh chị em đọc truyện vui vẻ!