Đánh giá truyện tình yêu bên trái
Hách da Tuấn, một nam nhi công tử luôn hách căn bệnh, chỉ biết quát túa gia đình bạn khác, không coi ai ra gì, khi nào cũng chỉ thích phá phách tuy thế từ khi gặp mặt Trình da Mỹ – một thiếu nữ “hết sức bình thường” đã từng đổi khác cả cuộc sống anh.
Trình làng truyện tình ái bên trái
Tác giả: Liên tâm
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện tình yêu phía bên trái
Tiếng chuông điện thoại cầm tay rộn rã vang lên, Trình gia Mỹ ngẩn gia đình bạn chú ý chỉ ra bên trên nền game, cơ đại dương chưa dám đụng, trong lòng bàn tay như chỉ một cơn địa chấn rung chuyển, ẩm đẫm những giọt mồ hôi lạnh buốt. Cô đưa ánh mắt mẫu đồng đại dương bên trên tường, sẽ mười giờ rồi, điện thoại vẫn đổ chuông. Âm hưởng của các thanh âm cứ vang mãi, chưa chịu ngừng lại, giống như nhỏ chim bị thương cứ gào lên khắc khoải. Cô ấn phím nhận cuộc Hotline, rồi từ trong đáy trong cổ họng chứa tiếng: “A lô”.
Đối phương không phải công bố.
“Hách da Tuấn, là anh buộc phải không?” Cô cố hỏi.
Ở bên đối phương, rất chậm sau mới nhẹ nhàng “Ừ” lên một tiếng.
Cô cười cợt hết cỡ: “Anh nửa đêm nửa hôm điện thoại tư vấn điện thoại cho tất cả câu hỏi gì vậy?”
“Anh phải đính hôn rồi.” Giọng anh trầm trầm, lộ rõ vẻ khàn khàn. Cô hơi bất ngờ, tựa hồ cũng như vừa tỉnh giấc từ trong mộng, hoảng hốt nói: “Vậy thì chúc mừng anh”.
Anh trầm mặc, một lúc sau bắt đầu chậm chạp hỏi: “Trong tư năm ĐH, chắc cú đã khi nào em thích anh chưa?”. Cô cụ sức vậy chặt chiếc điện thoại, sợ cũng như chỉ khẽ buông tay, điện thoại vẫn rơi xuống đất, cô cười cợt nhưng mà trong mắt một chút đau buồn thoáng hiện qua: “Anh chính xác là đồ ngốc, kèm theo là chưa rồi”.

Anh “H…ừ…” một tiếng, cố ý làm tiếp âm cuối. Cô giọng điệu nhẹ nhàng: “Đến lúc ấy em có tác dụng phù dâu cho anh nhé”.
“Nhưng….anh thích em”. Giọng điệu của anh sẽ hệt như mấy năm trước, cô mỉm cười mượn cớ: “Đương nhiên rồi, tất cả chúng ta là đồng đội mà lại, anh có tác dụng sao mà lại không thích em được cơ chứ”. Anh chẳng nói lời nào, một lúc sau, ở đầu điện thoại bên đó chỉ truyền cho phần đông tiếng tút tút. Tiếng tút tút kia dần dần hạ xuống, trước mắt cô khung cảnh có lẽ trong quán rượu, nơi đâu cũng đèn xanh đèn đỏ chớp nháy, khắp nơi chứa chan nam nàng tú, music mở đến đỉnh điểm, thanh âm béo quá mức khiến con người ta váng hết cả đầu, đau nhức.
Cô tắt đèn, rúc vào trong chăn, ráng cười, dẫu vậy chẳng biết tại sao, mắt bỗng dưng ẩm sũng, tựa đại dương như lệ muốn tuôn trào. Loại chăn mỏng nhẹ vô cùng nhưng mà sao cô cảm nhận chúng có thể ngàn cân cố gắng, cực nhọc đè xuống nhà bạn cô, cho ngay cả hít thở cũng bị khó khăn. Mọi ngón tay của cô ấy nắm sức bấu chặt lấy loại chăn, mà lại nước mắt không kìm được nữa, gấp rút tuôn rơi. Vốn cho rằng, hình như quên đi, nhất định có thể quên bao gồm cả.
dẫu vậy của cả, quen thuộc đến mức đáng sợ cũng như vậy này.
… …
Cô mơ màng quay trở về cuộc sống học, trên sân chuyển động vô số người thân, anh đứng trên đài, trước chiếc microphone lớn tiếng nói: “Trình da Mỹ, anh thích em, làm cho bạn gái của anh ý dành được không?” bao lăm góc nhìn đổ dồn lên người nhà cô, cô ngẩn thành viên như gà gỗ, đã hóng để phản ứng lại, mà lại anh đang đứng trước bên cô, nói: “Anh thích em, làm cho nữ giới của anh ý nhé”.
Phản ứng đầu tiên của cô ấy là thưởng mang đến anh một quả đấm, sau ấy mở to mắt, giận dữ nói: “Anh nói lại một lần nữa xem nào!”
Anh nói lại tiếng càng to và dõng dạc hơn: “Anh thích em, anh thật sự thích em”.
Cô sinh sản cầm cố sẵn sàng làm tiếp đánh cho anh loại nữa.
Anh vội xua tay liên tiếp: “Anh nói chơi thôi, người đồng đội, đừng giận nữa. Chỉ là nhìn thấy em chẳng tất cả ai theo đuổi, yêu cầu an ủi tâm hồn bị thương tổn của em một ít thôi nhưng mà. Đừng tất cả nhưng mà tưởng thật là anh thích em đấy nha, thực là oan uổng”.
Cô chân tay lạnh buốt, nghiến chặt răng “hừ” một tiếng. Anh rối rít an ủi: “Đừng bao gồm bi thương, mất cả vui. Chỉ là nghịch chút ít thôi nhưng. Em cũng thật là….cho dù là cao thủ Taekwondo, thì cũng đừng túm anh làm cho tấm bia chứ”.
Cô giận phừng phừng nói: “Không mua anh, thì tậu ai?”
Anh mau chóng mỉm cười: “Tìm hòa thượng Thiếu Lâm Tự, đồ ngốc ạ”
“Đáng chết!”. Cô co chân phi thẳng mang lại địa điểm anh, anh nôn nóng xua tay nói: “Em đừng cũng như thế, anh không nói nữa, thực là chưa nói nữa”. Cô giơ tay lên, anh hai tay ôm lấy đầu, cô nhịn không đủ đựng tiếng mỉm cười thật Khủng, bây chừ trên mặt anh lộ rõ vẻ khoái trá đối mang Anh chị nam bao phủ nói: “Ta sẽ nói là đã khiến mang đến cô đấy cười được mà lại, mau cụ tiền lại đây.”…
>> tìm hiểu thêm thể loại truyện Ngôn tình cao h
đều kí ức ấy như một đoạn phim, chậm trễ lừ đừ diễn ra trước mắt. Mấy năm gần đây, cô luôn nghĩ, nếu có một ngày nào đó, anh lại nói với cô một câu: Anh khẳng định thích em. Lúc đó cô đã có tác dụng gì nhỉ? Đã cần đến cực kì gật đầu, hay lại cụ tay cầm lại khuyến mãi ngay đến anh một quyền cũng như trước đây? Cô nghĩ, cô nhất định đã gật đầu, liên tục gật đầu đồng ý, gật đến bao giờ anh thấy được bắt đầu thôi. Tuy nhiên…anh vẫn đãi đằng hầu hết lần, còn cô thì hết lần này mang đến lần khác sẽ đánh mất đi gần như cơ hội ấy.
chắc là anh không thật sự thích cô, theo lời anh nói: “Anh chỉ đơn giản là chơi chút ít mà thôi, em đừng gồm nghĩ chính là thật nhé!”
Hết lần này mang đến lần khác anh hồ hết nói bởi vậy. Hết lần này mang đến lần khác, cô đều cự tuyệt như vậy!
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô vẫn gối đầu bên trên gối, gửi tay mang chiếc Smartphone, chú ý ảnh nền hiện ra, trong lòng ngẫu nhiên duy nhất tia ước ao chờ đợi như thiêu đốt. Tiếng của cô rất là yên tâm, vừa mỉm cười vừa hỏi: “Hách da Tuấn, anh có tác dụng gì mà lại ồn ào chũm, không mong để thành viên khác ngủ sao? Sẽ hơn nửa đêm rồi mà sao hotline điện thoại liên tục vậy?”
“Anh thật sự thích em!”. Anh nói một giải pháp giản đơn cũng như rành mạch, cô body toàn thân bỗng dưng run rẩy, hơi thở có một phần gấp gáp hơn, bạo gan đồng ý. Cô định mở miệng nói, bỗng nhiên ở đầu điện thoại vị trí kia truyền mang lại một giọng mỉm cười cực kỳ nồng nhiệt: “Trình gia Mỹ, lại khiến em biến chuyển rồi sao? Em đừng tưởng rằng là anh chân thực nhé. Anh chưa bao giờ trung thực, em biết rồi đấy”.
“Chết đi”. Cô nghiến chặt hai hàm răng, cần đến cực kì ném chiếc Smartphone qua khung cửa sổ. Tức giận ngùn ngụt, đề xuất một lúc chậm sau bắt đầu định thần trở lại, chạy ra bên cửa sổ nhìn ra ngoài, kêu lên: “Điện thoại của tôi!”. Cô bực tức cho nỗi giậm chân giậm cẳng: “Trứng rùa thối, đừng để tôi nhìn thấy bên anh, nếu không chúng tôi nhất định đang khiến anh sống được chết không xong”.
Điện thoại ở trong nhà khách lại liên tục đổ chuông, cô lao thẳng ra, chũm ống nghe lên nói: “Hách da Tuấn, bắt đền điện thoại mang đến em”.
“Được thôi, em mang đến bên anh đi, ở cộng anh một tháng, anh đang đền đến em, còn đích thân chuyển em đi cài nữa”.
“Tiền không hề là tất cả”.
“Đúng, tiền chẳng hề là tất cả, nhưng chưa tất cả tiền thì chuẩn xác chưa thể”.
“Chết đi.” Cô giận đùng đùng, gác điện thoại, điên thoại lại kéo dài đổ chuông. Cô gắng lên, hét to: “Có chuyện gì mai gặp mặt rồi nói!”
“Ngày mai anh đề xuất đi làm”.
“Đồ ngốc, đi có tác dụng thì cũng phải ăn uống cơm trắng chứ”.
“Ừ, vậy thì ngày mai anh mang đến đón em”.
“Tạm biệt!”, cô chẳng chút chần chừ hớt tóc máy cái rụp, ngẩn chúng ta một lúc, sau cuối nhịn không được mỉm cười khì khì.
Ngày hôm sau, gia Mĩ núm mở to mắt để đi mang lại văn phòng công sở phương tiện sư, đồng nghiệp bắt gặp cô, chỉ thân tình hỏi buổi tối qua có tác dụng gì nỗ lực, cô vừa nghe thấy lời này, sắc mặt tự dưng thay đổi, lắc đầu nguầy nguậy, thẳng thừng nói: “Có làm gì đâu, đừng tất cả nhưng nghĩ linh tinh”.
“Theo tin bắt đầu nhất nhận thấy, công tử Hách da Tuấn của công ty lớn Hách Thị cùng một nhân vật thiên kim quan trọng trong chính phủ nước nhà sắp đính hôn”. Đồng nghiệp vậy tờ báo ồn ã đi quá. Cô vội chiếm lấy tờ báo, mắt nhìn trừng trừng vào phần đa loại chữ.
Chúc Anh chị đọc truyện vui vẻ!
>> đọc thêm chuyên mục Truyện ngôn tình ngược